Phải chi hôm ấy đừng mưa...Mỗi lần có mưa, em lại thích tôi đèo em bằng xe đạp đi ngắm phố mưa. Em bảo: “Lúc đó chỉ có tôi với em và mưa. Mưa buồn nhưng rất đẹp. Hạt mưa trong suốt và thánh thiện”.
Tôi quen em ngay năm đầu tiên của giảng đường đại học. Em học cùng lớp với tôi. Tuy học cùng khóa nhưng tôi hơn em ba tuổi. Tôi từng trải qua hai năm đời lính rồi mới vào đại học. Năm đầu thi trượt tôi quyết định đi lính. Đời lính đã rèn luyện cho tôi lòng kiên nhẫn và sức chịu đựng nhưng trước em tôi đã gục ngã.
Một lần vô tình bánh trước chiếc xe đạp cũ của tôi đụng phải gót chân em làm em ngã bẩn bộ váy mới. Em không ngần ngại đáp trả một câu làm tôi hơi chạnh lòng.
-Mù à. Đồ nhà quê.
Đúng. Tôi là nhà quê. Nhà quê một trăm phần trăm. Nhưng có sao đâu, không có những đồ nhà quê thì cơm gạo đâu cho em lớn như hôm nay.
Tôi chỉ cười thầm trách mình vô ý và xin lỗi em.
Một lần khác, khi tôi lếch thếch đạp chiếc xe đạp về nhà, vừa ra khỏi cổng trường thì cơn mưa ập đến, cơn mưa mùa hè bất chợt làm mọi người không tránh kịp. Mọi người vội vàng trên đường tìm cho mình chỗ trú. Mưa tạo thành từng dòng nhỏ cuốn trôi những chiếc lá khô hai bên lề đường. Không cần áo mưa, tôi đầu trần đạp xe thư thả trên đường. Cảm giác lúc đó thật thoải mái. Cơn mưa mùa hè làm dịu mát đi cái không khí nóng nực quen thuộc. Và trên con đường lớn chỉ có mình tôi với mưa, mưa xiên chéo vào mặt mát lạnh. Thi thoảng có vài chiếc xe máy rồ ga lướt qua một cách vội vàng.
Khi đi qua điểm đỗ xe bus cạnh trường, tôi bắt gặp một hình ảnh rất đẹp và hình ảnh đó mãi còn in dấu trong trí óc tôi. Em như con chim non nghịch nước vừa tắm xong. Toàn thân em khẽ run lên, bộ quần áo trắng bị mưa dính ướt bó sát vào người.
Thì ra hôm nay xe hỏng, em phải đi xe bus và do trời mưa nên em phải đợi xe dưới mưa. Tôi dừng xe và tỏ ý muốn đưa em về. Không một chút e thẹn em nói.
-Anh nhà quê. Có thể cho em đi nhờ một đoạn chứ.
Câu hỏi của em hơn là một mệnh lệnh và tôi cảm thấy hạnh phúc khi được đưa em về một đoạn đường. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được hơi thở của em ngay rất gần, rất gần, hơi thở ấm áp. Suốt đoạn đường không ai nói với ai câu gì. Tôi lúng túng không biết nói gì với em. Còn em thì giang hai tay ra tinh nghịch hứng mưa.
Khi qua ngôi nhà nhỏ nhưng rất đẹp đầu phố Hùng Vương, tôi dừng lại cho em xuống và đó là nhà em. Ngôi nhà nhỏ nằm giữa những giàn ti gôn rất đẹp. Những cánh hoa đỏ tươi rung rinh dưới mưa mùa hè trông như những nụ cười xinh xắn. Em bước vào và ném lại cho tôi ánh mắt biết nói. Tôi quay về với một tâm trạng rạo rực khó quên.
Sau lần đó, tôi với em gặp nhau nhiều hơn. Không chỉ trên lớp mà mỗi chiều thứ bảy tôi lại rủ em đi chơi. Hai món em thích nhất là kem Tràng Tiền và bánh tôm Hồ Tây. Mỗi lần có mưa em lại thích tôi đèo em bằng xe đạp đi ngắm phố mưa. Em bảo:
Lúc đó chỉ có tôi với em và mưa. Mưa buồn nhưng rất đẹp. Hạt mưa trong suốt và thánh thiện.
Tôi yêu em bởi cá tính và tâm hồn, em yêu tôi ở lòng chân thành và sự chịu đựng. Vào sinh nhật lần thứ mười tám của em, tôi đã ngỏ lời và em đồng ý. Tình yêu của tôi và em bắt đầu từ đó.
Cảm ơn cơn mưa đã đem em đến với đời tôi.
Câu chuyện này cách đây đã ba năm rồi. Giờ đây tình yêu và cơn mưa xưa đã không còn, chỉ còn trong tôi nỗi đau day dứt. Em đi du học ở Đức và từ ấy tôi bặt tin em. Em đi không nói với tôi một lời, lý do gì khiến em làm như thế. Có lẽ tôi là “anh nhà quê nghèo hèn” còn em là “cô nàng thành thị giàu sang”.
Phải chăng “tình yêu như cơn mưa dông bất chợt đến bất chợt đi”, nhưng những giọt mưa xưa đã thấm ướt trái tim tôi. Bây giờ tôi chỉ ước:
“Phải chi hôm ấy đừng mưa
Phải chi hôm ấy đừng đưa em về”.Em vẫn bảo mưa buồn và đẹp. Giờ chỉ còn anh với mưa.
Lê Ngọc