Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 3/18/2011(UTC) Posts: 31,702
Thanks: 2502 times Was thanked: 5348 time(s) in 3594 post(s)
|
Một Chút Tâm Tình
Từ sự gợi ý của em gái tóc dài Dedde, LN bèn nghĩ đến xây thêm Quán mới, dù rằng bây giờ, với công trình xây cất hiện đại của VB, dù nhà mấy chục tầng, chở bao nhiêu đồ nặng, thang máy cũng cứ veo veo thẳng tắp tới trời. Chính vì vậy mà LN cũng có ý lười đổi Quán … Ừ nhỉ, biết đâu, đây là cái Quán cuối cùng của LN, trong VB, bởi rằng, có gì vĩnh cửu đâu. Cuộc đời là vô thường, là sắc sắc không không … Biết đâu được ngày mai … Không riêng gì LN, mà ai ai cũng yêu thích mùa Thu …
Mùa Thu với lá vàng rơi rơi vàng lòng đời Mùa Thu với sương mờ giăng giăng khắp lối Mùa Thu với chút gió se lạnh lòng người Mùa Thu gợi buồn trong niềm nhớ xa xôi … Và, đã từ ngày còn nhiều mộng mơ, chẳng hiểu do đâu, vì đâu, LN rất thích con số 21 của tháng 9. Và, bây giờ là mùa Thu, bây giờ là ngày 21 tháng 9 … Mọi chuyện đều đến trong tình cờ và rất đẹp … Đẹp thêm nữa là Quán mang con số 15, ngày của trăng rằm, tròn vành vạch của mỗi tháng … LN nhớ đến những bài thơ Tháng Chín, LN mang về đây để Dấu Yêu cùng đọc với LN nha.
MỘT NGÀY THÁNG CHÍN
Sáng tháng Chín, nắng hanh vàng hiu hắt Một mình ngồi nhìn giọt cà phê rơi Ly thủy tinh, trắng tinh tuyền, trong vắt Tôi soi tôi, nhìn thấu suốt cuộc đời.
Trưa tháng Chín, khoảnh vườn im bóng lá Ngát hương thơm từ cây Bưởi cây Cam Màu đỏ Lựu, màu Quất vàng, quyến rũ Gió đâu rồi, mà quên cả về thăm.
Chiều tháng Chín, không gian buồn lặng lẽ Nắng nhạt nhòa lan tỏa cuối chân mây Nỗi nhớ nào gieo sầu vương, quạnh quẽ Lòng hiu hiu nhìn bóng tối phủ đầy.
Tối tháng Chín, ngọn đèn mờ soi lối Hắt lên tường, một bóng dáng cô đơn Bóng ủ rũ, bóng thẫn thờ, mòn mỏi Bóng vì ai mà quay quắt, u buồn.
Khuya tháng Chín, ánh trăng huyền hoặc quá Gợi bao nhiêu kỷ niệm đã qua rồi Đôi mắt đó, bây giờ thành xa lạ Giọng ấm trầm, giờ cũng đã xa xôi.
HONG VU LAN NHI 9/23/11 Một ngày tháng Chín chả có gì vui, lại thêm, bất chợt có những cơn mưa không hẹn, vội đến rồi lại vội đi không hứa sẽ trở lại …
MƯA THÁNG CHÍN
Mưa Tháng Chín rơi nhanh từng giọt nhớ Gió tạt bay thấm ướt tóc mây buồn Hồn trống rỗng, nghe mưa sầu tí tách Ngọn đèn khuya hiu hắt nỗi khôn cùng.
Người xa hỡi có nghe lời vang vọng Chất chứa sầu trong từng hạt mưa rơi Lòng đang lạnh hay gió trời lồng lộng … Cánh chim ngàn vẫn biền biệt mù khơi!
Giọt mưa rơi, hay sầu dâng hoen mắt Biết bao giờ mưa tạnh, nắng bừng lên Ngày sẽ ngắn, cho vơi khuây trống vắng Người sẽ về, vòng tay ấm thân quen.
Mưa vẫn rơi. Mưa giăng mờ lối nhỏ Khung trời buồn, bằn bặt cách chim bay Nơi xa đó, hỏi thầm người có nhớ Thương cho ai giấc ngủ chẳng tròn đầy.
HONG VU LAN NHI 9/28/11
Năm ngoái, trời còn có lúc mưa rơi, nhưng năm nay, gần hết tháng Chín rồi, sao nắng hãy còn gay gắt. Nóng kinh hồn, rực lửa đốt thịt da. Gió ơi gió, ở đâu, về nhanh nhé … Thổi vào đời luông khí mát thân ta … Dù sao, LN vẫn hy vọng một cơn mưa tháng Chín nào dội xuống vùng Huntington Beach cho buồn vương cũng dịu nhẹ đôi phần … Tháng Chín năm nay, LN lại có thêm một niềm vui bất ngờ … Số là, bỗng dưng, LN nhận được meo của người em gái phố ảo Ngọc Trân, cho biết tin về Thụy Cầu. Chỉ với tên Thụy Cầu, cả một dĩ vãng chập chờn ẩn hiện … Rồi, Giám Thanh, Thụy Cầu, nói chuyện phone với LN …Và, cơ duyên đã gắn tình chị em phố ảo mỗi ngày mỗi gần hơn Đã có lúc Ngọc Trân và LN nói chuyện với nhau cả mấy tiếng đồng hồ không muốn dứt. nếu trời không quá khuya, và hôm sau NT không phải đi làm, thì có lẽ, hai chị em mình đã còn kéo dài thêm ít giờ nữa, NT nhỉ. Nghe NT nói, LN không ngạc nhiên vì sao NT hát hay, vì giọng ấm quá …Tiếng cười trong veo, hồn nhiên, và quá chân tình … Ở một thành phố nhỏ, một số ít người Việt quay quần bên nhau, và, NT cho biết, chỉ vì em đọc Lá Thư Màu Tím của chị thấy chị thường hay nhắc đến chị Kim Bê Thanh Tước, và quanh quẩn, chị Giám Thanh lại là chị họ của Thanh Tước, Hồng Tước … Cơ duyên quả là nhiệm màu, đến giây phút nào đó thì NT và LN mới được trò chuyện cùng nhau … được nghe nhau nói cười. Ngọc Trân ơi, chị LN vui lắm từ khi có thêm em trong sổ những người em gái thân thương quí mến của chị. Có những người em, dù chỉ gặp một lần, hay chỉ viết cho nhau vài câu, trong hoàn cảnh nào đó, rồi chia xa, không bao giờ gặp lại, chị cũng vẫn khắc ghi vào tâm khảm, rất khó quên. Mà lạ nhỉ, đa số lại là những em gái Gia Long …Chỉ cần nhắc đến tên, là chị đã hình dung ra được hình dáng, khuôn mặt … Ngọc Trân ạ, chị rất tin vào cơ duyên, định mệnh, cho bất cứ sự việc nào xảy ra trong đời, mang đến cho mình niềm vui hay nỗi buồn, may mắn hay bất hạnh … Cũng như chị rất thích nhìn biển, thích được đi trên bãi cát một mình trong chiều vắng, thích nhìn bèo tím trôI lờ lững trên sông, thích nhìn những vòng tròn nơi ao hồ khi ném hòn sỏi xuống …thích nghe lời ru, tiếng võng kẽo kẹt trưa hè, thich nhìn hoa nắng lung linh, …ôi thích thì chị thích nhiều lắm, chả thế mà chị Kim Bê Thanh Tước đã đặt tên cho chị là Thích Đủ Thứ … Chị cũng thích cây cỏ, hoa lá, nhưng từ khi về nơi apt này, chẳng hiểu sao, chị chỉ có vài cây nhỏ trong nhà … Cái thú mua Lan, mua Quỳnh, mua các loại cây hoa bốn mùa, như chùng xuống, nỗi đam mê tưởng chừng đã hết, thì bỗng dưng, một ngày nào trong tháng 4, chị có được bộ ghế để hiên ngoài, và cái thú mua cây lại nhen nhúm, như lửa ủ trấu cứ âm ỉ, giờ gặp gió, bùng lên … Chị mua cây bông giấy, cho vào cái chậu nhỏ làm cây bolsai, rồi, mỗi lần về nhà chị Hồng, chị lại cõng thêm ít cây, bây giờ, vườn hoa của chị cũng có cả chục cây, vừa treo, vừa để trong chậu … Mỗi sáng, ngồi nhâm nhi cà phê, nhìn trời mây, bây giờ lại ngắm thêm hoa lá cành, nghĩ về ngày tháng qua, những vui buồn chợt đến, chợt đi như nắng mưa trong cuộc đời … Chị lại vui thêm, khi cửa sổ bếp nhìn sang phía sau nhà apt bên kia, bỗng dưng lại có hoa lá, và thích thú nhất là họ có cái dù to bằng rơm, mở rộng, khiến chị ngồi bên này, nhìn sang, có cảm tưởng, chị đang nhìn mái rạ của nhà nơi miền quê xa lắc xa lơ … Hình như lòng chị gắn bó với nơi quê mùa chân chất, cho nên khi chị nhìn những con sông nước người, tuy có rộng, có đẹp hơn, nhưng chị vẫn dửng dưng, không chút gì xao xuyến, như khi được nhìn lại, được nghe tên con sông nơi quê mình … Chị yêu lắm màu tím nhạt của hoa soan, của hoa bèo, và màu tím đậm trái mồng tơi, khi bóp nát hột mồng tơi trong tay … Chị yêu cả màu vàng hoa cải trong vườn … Chiều nay, trời bỗng dịu hơn hôm quạ chị đã không mở máy lạnh, mà lại mở to các cửa sổ, cửa ra vào, để cảm nhận được làn gió nhẹ vương lan, để nhìn ánh nắng chiều nhạt dần trên mái nhà đối diện, và nhất là để được nhìn cây cỏ hoa lá, và nghe phong linh leng keng mỗi khi có gió … Em biết không, chị còn mê cả tiếng phong linh, cho nên, không có gì ngạc nhiên, khi căn phòng khách nhỏ là thế mà chị cũng đã có 3 bộ phong linh trong nhà, và một cái treo ở hiên ngoài … Hơn tất cả, chị mê tiếng chuông nhà thờ làng quê, hay tiếng chuông chùa theo gió vọng về… Thời ở quê, chị chỉ chừng 6, 7 tuổi, đã biết lắng nghe tiếng chuông nhà thờ đổ lúc ban chiều … và buồn nhất là vào mùa đông, mưa dầm, nghe tiếng chuông chiều não nuột làm sao! …
Rồi chị vào Huế trong lứa tuổi tràn đầy mộng mơ … Huế đẹp nhưng trầm lắng … Cứ mỗi chiều, trong thinh lặng của đất trời, trong ánh nắng nhạt nhòa của không gian vô tận, tiếng chuông chùa Linh Mụ từ xa, lan theo gió vọng về … Trời ơi là buồn đến lặng người. Cái buồn không cội nguồn, căn do … Buồn từ trời đất thấm vào hồn. Tiếng chuông như có ma lực khiến có nhiều chiều vì lý do nào đó không nghe được, thấy nhớ lạ lùng.
Bây giờ, tiếng chuông chỉ còn vang vọng trong tâm tư, và tiếng leng keng của phong linh cũng làm chị vui và cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc giản đơn, nhỏ bé, hiện hữu ngay trong đời sống hằng ngày của mình. Thật đúng như cụ Nguyễn Công Trứ đã nói:
Tri túc, tiện túc, đãi túc hà thời túc Tri nhàn, tiện nhàn, đãi nhàn hà thời nhàn.
LN đang hạnh phúc trong Quán mới, nhưng cũng không quên cám ơn các bạn đã đặt niềm tin nơi đây và LN cùng Team LN sẽ luôn cố gắng giữ cho Quán mỗi ngày mỗi thêm phong phú hơn về hình thức cũng như nội dung. CHúc bà con ta ngủ ngon.
HONG VU LAN NHI
Edited by user Friday, November 20, 2015 2:39:21 AM(UTC)
| Reason: Not specified |